Chương 15 : Đại thần quá cuồng dã


Chương 15: Hãm hại hồi sinh

Im lặng nhìn thi thể của mình ròng rã hai giờ, Chu Khúc lần này rốt cục trải nghiệm được, tự mình quan sát lõa thể cảm giác nó như thế nào. Hơn nữa thỉnh thoảng sẽ có vài tiểu quái sẽ giẫm mấy đá vào cậu, Chu Khúc thậm chí còn đang hoài nghi, nếu như bọn nó kéo bánh, nói không chừng ở trên người cậu sẽ kéo thành một đống bánh nóng rát, hoặc là tiểu ra nước nóng hổi.

Có điều khiến Chu Khúc cảm thấy kỳ quái chính là, không hiểu sao sau khi cậu chết rồi, lại không gặp đại thần. Khi cậu trở lại trước máy vi tính, thì phát hiện, đại thần vốn còn ở giữa không trung, người cùng biến mất, còn có Phù Dung vương.Hai tên này đã đi rồi, Chu Khúc đột nhiên có chút ai oán, Giai Kỳ chết tiệt, lúc đi anh sao lại không thuận tiện đem theo thi thể lão tử mang đi hả? Tốt xấu gì cũng là vợ của anh, sao anh nhẫn tâm để tôi ở đây gặp vạn người vạn thú đạp lên là sao?

“A xí xí! Vợ con mịa anh! Xem ra lão tử đã bị điện  giật, mới thừa nhận là vợ tên biến thái kia!” Sau khi xí mình mấy lần, Chu Khúc rất cao hứng, bởi vì bên trên màn hình nhảy ra một khung chat.

Hồi sinh tại chỗ, hồi sinh trở về thành, thoát khỏi trò chơi.

Ba cái lựa chọn, Chu Khúc không chút do dự lựa chọn hồi sinh tại chỗ.

Thân thể vốn còn đang lõa thể đột nhiên nhảy lên, sau đó trang bị cấp tốc trở lại thân thể, che kín quang cảnh xinh đẹp. Chu Khúc nhìn trái phải nửa ngày, phát hiện những tiểu quái vừa nãy còn chà đạp thi thể của cậu tới vui vẻ, thấy cậu tại chỗ đầy máu sống lại, toàn bộ chạy trốn không thấy bóng.

Khà khà cười gian hai tiếng, Chu Khúc duỗi duỗi tay, đá đá chân, xoay xoay eo, lại kiểm tra thuộc tính, suýt chút nữa sợ tới ngã xuống tại chỗ!

Đệt! Có ai tới nói cho cậu biết hay không, trang bị cực phẩm của cậu đi đâu rồi?

Mở ra túi đồ nhìn kiểm tra, phát hiện bên trong, nguyên bản nên có bảo thạch cấp chín, còn có nội đan sủng vật, Luyện Tinh phù, toàn bộ đều biến mất không còn tăm hơi.

Một khắc đó, Chu Khúc thật sự rất hi vọng có thể ngất mà quên đi.

Mang theo một phần vạn may mắn, Chu Khúc mở ra thủ kho bên cạnh, nhưng mà, thủ kho lại trống trơn, khiến trong nháy mắt của cậu tuyệt vọng.

Bất cứ thứ gì, cũng không thấy.

Đi chỗ nào chứ? Sính lễ của đại thần, tiểu muội lừa gạt về N bảo bối, tại sao có thể không thấy cơ chứ?

Điều Chu Khúc không thể nào tiếp thu nhất chính là, những thỏi bạc trắng toát kia, cũng toàn bộ biến mất không còn tăm hơi.

Mà thứ duy nhất không có biến mất, chính là chữ ” Sát ” đỏ tươi trên đỉnh đầu.

Sủng vật trong thủ kho, tất cả sủng vật đều mang nhà mang người (kéo nhau) chạy trốn, làm khóe miệng Chu Khúc duy trì trạng thái co giật, rất lâu rồi còn chưa khôi phục như cũ.

“Đại gia ngươi! Trang bị cực phẩm của lão tử a!” Ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, kết quả vừa mới hống xong, đột nhiên cảm giác được sau lưng rùng cả mình, Chu Khúc bỗng nhiên xoay người, thì phát hiện một người chơi đang công kích cậu.

Đệt! Nếu như trang bị của lão tử vẫn còn, lập tức liền có thể miểu ngươi!

Có điều hiện giờ, vẫn phải chạy trốn mới an toàn.

Nghĩ vậy, Chu Khúc tùy tiện tìm một phương hướng, nhanh chân bỏ chạy.

“Khúc Chung Nhân Bất Tán, xem ngươi chạy trốn tới đâu!” Kẻ truy sát Chu Khúc kia, dập dờn cười, nhanh chóng đuổi theo hướng Chu Khúc chạy.

Chu Khúc chạy trốn cực nhanh, mang hết sức lực từ khi bú sữa mẹ để chạy trốn. Vào lúc này, cậu cực kỳ hi vọng đại thần có thể chân đạp Thải Vân bảy màu đến đây cứu cậu, cậu xin thề, chỉ cần cậu xuất hiện, cậu sẽ không nói hai lời, mang theo giường lớn gả cho hắn.

Nhưng mà, hi vọng thì tốt, nhưng hiện thực lại tàn khốc, đại thần không chỉ khôngxuất hiện, mà đại quân truy sát còn nhiều hơn.

Lúc đầu là một người, rồi đến mười người, cuối cùng, lại có hơn trăm người đuổi theo ở phía sau.

Chu Khúc giống như mông bị lửa đốt, liều mạng chạy trốn.

Trên bản đồ phụ cần toàn BOSS, vừa nãy đã bị Giai Kỳ cùng Phù Dung vương tiêu diệt hết, ở trong lúc chạy thoát thân này, Chu Khúc mới cảm thấy bọn họ rất đáng yêu, ít ra trong lúc chạy trốn này, có thể dẫn bọn họ tới giúp đỡ ngăn chặn mấy truy binh này một lúc.

Tất cả quái trên bản đồ đều ngừng lại, há hốc mồm nhìn một đám người đuổi theo một người, thế giới nhân loại quá phức tạp, bọn chúng không hiểu, nhưng cái tên gia hỏa bị đuổi tới mông cũng bốc khói, thật sự rất đáng thương.

Chu Khúc tuyệt vọng chạy, nhìn giá trị mệt mỏi càng ngày càng ít, càng ngày càng ít, mà khu an toàn, còn ở rất xa, rất xa. Cậu đột nhiên thấy hối hận, sao vừa nãy làm gì lại không chạy về phía khu an toàn? Cần gì phải chạy một vòng to như vậy.

Trong lúc chạy, có công kích không ngừng rơi vào trên người cậu, thậm chí ngay cả thòi gian khí lực đánh trả cũng không có, chỉ có không ngừng chạy, không ngừng hồi máu.

Đại thần! Ngươi không xuất hiện nữa, lão tử sẽ bị quần sát! Đến lúc nào đó rất có thể sẽ bị quần gian! Quần gian a!

Ngẫm lại đó là một chuyện đáng sợ cỡ nào.

Chu Khúc nghĩ sao cũng không ra, tại sao sau khi chết một lần, tất cả mọi thứ trên người biến mất, không thấy cũng chả sao, nhưng cậu còn bị đuổi giết!

“A a a a a a!” Tiếng kêu thảm thiết không ngừng từ trong miệng Chu Khúc phát ra, cuối cùng cậu dứt khoát quyết tâm, trực tiếp để ý thức thoát khỏi trò chơi, sau đó nhanh chóng ấn vào chữ X màu đỏ ở góc màn hình.

Chưa từng thấy bao giờ, Chu Khúc lại thấy chữ X này tốt đẹp như vậy.

Từ trong trò chơi thoát ra, Chu Khúc thở hổn hển vù vù, chơi trò chơi cùng đánh trận như thế, làm cậu không khỏi thở dài.

Đứng dậy, đi tới tủ lạnh cầm một lon bia ướp lạnh, ừng ực ừng ực mấy lần uống sạch, nước bia lạnh lẽo vào bụng, mới đem sự khô nóng trong người xua tan một chút.

Tựa vào bệ cửa sổ, nhìn nhà trọ đối diện. Hình như là có người chuyển tới, nhưng không biết có phải là mỹ nữ không, nếu như đúng, thì nên qua chào hỏi một câu.

Có chút buồn chán nghĩ, Chu Khúc cười, không ngờ là cậu lại trở nên thích đẹp như vậy.

Giống như ý thức được cái gì, khi con mắt Chu Khúc nhìn về phía đối diện, có chút cực nóng.

Vốn còn đang kéo rèm cửa sổ, đột nhiên bị người dùng lực kéo xuống, một tấm củ ấu giống như mặt yêu nghiệt xuất hiện trước mắt Chu Khúc. Cậu không tự chủ được lui về phía sau một bước, tim đập thình thịch.

Là, là một người đàn ông yêu nghiệt!

Chu Khúc cho rằng, mình đã được cho là nửa yêu nghiệt, một đôi mắt dâm tà không biết mê chết bao nhiêu thiếu nữ ngu ngốc, một đôi môi đơn bạc khiêu gợi, không biết độc chết bao nhiêu người. Có điều, khi nhìn thấy người đàn ông đối diện kia, Chu Khúc lại có một loại cảm giác rất xấu hổ. Đàn ông như vậy, mới xứng đáng với từ yêu nghiệt này.

Nam tử đối diện nhìn Chu Khúc, đột nhiên khẽ công cánh môi mỏng khiêu gợi, nhìn về Chu Khúc cười.

Trong nháy mắt kia Chu Khúc cảm thấy hai chân như nhũn ra, vội vã xoay người, chạy đến trước tủ lạnh, lấy ra một chai bia, ừng ực uống xong mấy hớp, mới miễn cưỡng đem cỗ cảm giác kỳ quái trong lòng xua tan.

Tên kia thật là đáng sợ, chỉ là một nụ cười, một ánh mắt thôi, suýt chút nữa đem hồn cậu câu dẫn.

Quả thật là tên yêu nghiệt! Đàn ông kiểu này, vẫn nên cách xa một chút mới an toàn.

Thu hồi ánh mắt của mình, nụ cười nhạt nhòa, nhẹ nhàng sờ sờ môi, lần thứ hai nổi lên một nụ cười ý vị thâm trường.

Emo : (*`н´*) \( •̀ω•́ )/ :(´◦ω◦`): (,,•﹏•,,) ∧( 'Θ' )∧ (*´∇`*) (*・з・*) ('◇'`) (・~・`) (º﹃º ) (⊙♡⊙) (›´ω`‹ ) (╥ω╥`)є (・Θ・。)э (°ㅂ° ╬) ¯(°_o)/¯ U。・ェ・。U (*´ェ`*) (ฅ•.•ฅ) (눈_눈) (*´罒`*) ( ー̀εー́ ) (∗•ω•∗) v(。・ω・。)v (๑・ิ..・ิ๑) (´。・v・。`) ( ̄・Θ・ ̄) 〣( ºΔº )〣 (´,,•ω•,,) ♡ヾ(´。••。`)ノ (´●ω●`) (_ _) (。´•ㅅ•。) (ξっ´ω`c) (っ `-´ c) ٩(๛ ˘ ³˘)۶ ◥(ฅº₩ºฅ)◤╮ (╯-╰") ╭( ∩'-'⊂ ) ‹‹\( ´・ш・)/›› ε٩( ºωº )۶ з(〃▽〃) (・ω・)ノ(つ∀<。) (。・ω・。)ノ (*・ω・)ノ) (。・ө・。) ( 。•_• 。) └( ・´ー・`)┘ ( ´•̥ו̥` ) ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ ( ・´ー・`) (`・д・) ( ; _ ; ) (o´罒`o) (´ 。•ω•。) 乁( ˙ ω˙乁)(ง ˙ω˙)ว ∈(´﹏﹏﹏`)∋ (///'ω'///) (´,,•ω•,,`) ( ✧Д✧) (m´・ω・`)m (= ̄∇ ̄)ノ (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ Σ(σ`・ω・´)σ (´へεへ`*) (´へωへ`*)(╭☞´ิ∀´ิ)╭☞╰(‘ω’ )╯三(^o^)ソイヤッ( /// ´ิϖ´ิ/// ) (⊙ө⊙)٩(。•ω•。)و ٩( 'ω' )و ԅ(¯﹃¯ԅ) (ヾノ・ω・`)(¯―¯٥)ԅ( ˘ω˘ ԅ) (`・ω・´)ノ (´・Ω・`) ( ˙灬˙ ) (「・ω・)「 (*´﹃`*) ( ̄^ ̄゜)(ง °Θ°)ว *˙︶˙*)ノ "ฅ(*°ω°*ฅ)* (ノ)'ω`(ヾ) (灬ºωº灬)♡ヾ(*ΦωΦ)ノ ( ³ω³ ).。O ╭( ・ㅂ・)و ( ´っ•ч•c` )(灬ºωº灬)♩(๑´ㅂ`๑) 。゚(゚^ิД^ิ゚)゚。 (*˙︶˙*)☆*°。゚(゚^o^゚)゚。(๑ˇεˇ๑)•*¨*「:;(∩´﹏`∩) (っ´ω`)っ⊂(´ω`⊂) ⊂((・x・))⊃